Một hôm, vợ Tám bảo Tám đi
lên Chương Mỹ, mua con lợn về nuôi. Tám đạp xe lên thì người ta bảo hôm nay
không có ai giao lợn, lại lủi thủi đạp xe về. Khi Tám đến gần Ba La thì có mấy
đứa bé vẫy. Tám dừng lại. Chúng nó bảo có bịch rượu lậu ngon lắm, của bọn buôn
trên xe, sợ công an khám nên ném xuống, chúng cháu nhặt được. Trước đây Tám cũng
đã có ý định mua một ít rượu ngon để ngâm thuốc. Hôm nay gặp chuyện này, mới
nghe đã thấy muốn mua. Sau đó chúng nó bảo chú nếm mà xem. Tám nếm, đúng là
rượu cực kỳ ngon. Tám hỏi giá, rồi mặc cả, cuối cùng chúng nó bán với gía cũng
rẻ. Mua xong, Tám buộc bịch rượu sau xe
đạp, đạp về nhà.
Quá ngã ba Ba La khoảng năm
trăm mét thì đột nhiên nghe tiếng còi bên tai, rồi một cái xe ba bánh của công
an đổ xịch trước mặt Tám. Trên xe có hai chú công an. Một ngồi trong thùng, một
cầm lái. Chú ngồi trong thùng xe nhảy xuống, bảo ngay với Tám: “Anh buôn rượu
lậu, về đồn làm việc”. Vừa nói chú ta vừa túm chặt lấy xe đạp Tám. Tám chẳng
hiểu mô tê gì cả, nhưng đành phải theo.
Về đến đồn, có hai
chú công an nữa ra hợp sức. Họ hối hả cởi bịch rượu trên xe đạp Tám ra, đặt vào
một cái nồi nhôm to rồi mở túi rượu. Vừa mở ra thì có mùi khó chịu. Họ đổ ra,
toàn nước cống. Họ thất vọng bảo Tám: “Anh dọn hết rồi mà đi đi”. Tám chẳng
thèm nhìn lại cái túi ni lông đựng “rượu” nữa, lên xe đạp đi luôn. Thế là Tám
bị lừa. Bọn trẻ con buộc một cái túi rất nhỏ rượu ngon vào bên trong túi nước
cống, rồi buộc một cái ống nhỏ vào túi con để nếm được. Lúc nếm là nếm rượu
trong túi con này. Tám bị trẻ con lừa. Công an cũng bị lây.