Khoảng sau năm 73, có phong
trào văn hóa mới: Ta vì mọi người, mọi người vì ta. Một trong những điều thực
thi đó là: Thùng nước tự giác. Dạo đó, ở ngã ba Đuôi Cá Hà Nội, có một thùng.
Thùng nước tự giác làm bằng
tôn, dung tích khoảng 50 lít, có cái vòi lấy nước ra. Trong thùng là nước đun
sôi để nguội. Nắp thùng được vít chặt và khóa vào thùng. Một cái cốc nhôm bé,
được xích vào quai thùng bằng xích sắt. Phía trên thùng có một cái hộp tôn, nắp
khóa, dùng để cho tiền vào. Phía ngoài hộp có dòng chữ: Uống nước xong bỏ tiền
vào hộp. Toàn bộ thùng và cá phụ kiện trên được cố định vào một cái giá sắt.
Giá sắt được chôn chặt xuống đất.
Như tôi vừa mô tả ở trên, có
lẽ chẳng một ai dám nghĩ đến chuyện lấy cắp thứ gì đó ở thùng nước tự giác. Sợ
mất cắp, người thực thi chủ trương phải xích, khóa, chôn chặt.... nhưng họ lại
nghĩ rằng người uống nước sẽ “tự giác” cho tiền vào hộp. Một lối tư duy ấu trĩ
vô cùng. Trong tác phẩm THƠ NGỤ NGÔN – tập 3 của tôi, có bài thơ như sau:
Để khoe làng nước ta đây
Văn minh lịch sự hơn Tây, lẽ
thường
Nên chi góc phố ngã đường
Nước dùng tự giác, từng
thùng mới tinh
Uống xong tiền trả do mình
Bỏ vào cái hộp dễ nhìn phía
trên
Chén con, khi uống nâng lên
Nhớ rồi để xuống, chớ nên
đeo người
Chén con không thể nào rời
Bởi vì được xích vào nơi giá
thùng
Chén con còn sợ người dùng
Tiền mong tự giác, thằng khùng mới tin