Sau mấy ngày làm quần quật,
chúng tôi nghĩ xã hơi vài hôm. Chủ nhật, 8 giờ sáng, tôi và Đam vừa đi ăn sáng
về, đã thấy trước cửa một đống dừa và một can rượu hơn hai lít. Hai thứ này do
anh Hải từ bên Bình An mang đến. Dừa là để anh Tám (tức là tôi) dùng, vì nghe
nói anh Tám thích uống nước dừa. Rượu là để nhậu. Anh Đam ra chợ Thủ Thừa, mang
về hai con ngan và một súc thịt bò. Thịt bò ở đây rẻ hơn thịt lợn. Khoảng 9 giờ
thì chín người đã có mặt. Họ xúm vào làm thịt ngan, xào nấu thịt bò...
Đến mười giờ, thức ăn đã sẵn
sàng. Hai chiếc chiếu được trãi ra. Anh Đam hò hét mọi người đi gọi cậu Năm,
chú Chín, ông Tư... Cuối cùng điểm mặt vẫn thấy thiếu ông Tư Tước cạnh nhà.
Người đi gọi chạy về báo ông Tư vào Bo Bo chưa về. Cả hội bắt đầu khai cuộc.
Bên ngoài là một vòng tròn mười hai người, giữa là đủ thứ, nồi cháo, ba đĩa
thịt xào, bánh đa, rau sống, ớt.... Hai chai la vi rượu và một cái chén, là
linh hồn của bữa nhậu, đã được trang trọng đặt giữa chiếu. Một cái chén uống
lần lượt, chứ không phải mỗi người mỗi chén như ngoài Bắc.
Trước hết anh Đam rót một
chén rượu đầy, nói mấy câu vừa vui vừa trịnh trọng rồi đưa chén cho tôi: Mời
anh Tám uống với em trước. Có hai cách uống rượu với nhau: hoặc là đưa cả chén
rượu đầy cho người mình mời, sau đó người được mời “trăm phần trăm” xong, lại
rót đầy chén mời lại; hoặc là người được mời dùng năm mươi phần trăm, sau đó
mời lại người mời mình. Cứ thế cái chén đi vòng quanh theo quỷ đạo qua 12 người.
Vòng người vừa uống vừa gắp mồi mời nhau. Cái bát của tôi lúc nào cũng đầy ụ vì
nhiều người gắp bỏ vào.
Câu chuyện vòng người mỗi
lúc một rôm rã, nhất là khi có hơi men. Một chốc sau, can rượu đã hết. Anh Đam
bảo anh Hải chạy ra chợ mua thêm. Chẳng mấy chốc lại một can rượu hai lít mang
về. Khoảng hơn 12 giờ có vài ông xỉn, bò lăn ra chiếu, nhai rau sống. Tôi là
người được anh em “quý mến” nhất nên cũng choáng váng đầu, định cáo nhưng không
được. Một lúc sau, tôi không thể nào chịu được nữa, người như đang bay trên
mây, mắt hoa... Tôi nằm lăn ra chiếu
nhai rau sống. Khi hết nửa can rượu thứ hai thì có năm anh lăn ra chiếu, có vài
anh nôn. Cả vòng người chỉ còn lại anh Đam và bốn chú trẻ tuổi. Buổi nhậu đến
đấy xem như kết thúc. Nhiều người bắt đầu ngáy. Cái âm thanh là lạ đó dồn dập
nối nhau, giữa một trưa đầu mùa hè.
Một lúc sau mọi người đã
tỉnh lại, rữa mặt mũi, chuẩn bị dọn mâm bát... thì bất chợt nghe ai nghêu ngao
bên ngoài:
Long An anh dũng kiên cường
Anh đi đánh giặc, mượn xuồng
không cho
Đánh giặc mượn xuồng không
cho
Anh đi uống rượu em cho mượn
xuồng.
Mọi người nhìn ra. A ông Tư
đã về, tay xách một con rùa khoảng một cân. Ông Tư quẳng rùa vào nhà anh Đam,
bảo là thằng Ba Nhịn cho tao, mày thịt mà làm mồi. Mọi người gọi ông Tư vào.
Ông nói tao vừa nhậu, về nhà rồi sang. Mọi người không chịu, lôi ông Tư vào
bằng được. Thế là cả hội lại hỳ hục thịt rùa. Trong chóng vánh, hai đĩa thịt
rùa được bày ra. Ông Tư, cậu Năm, chú Chín và cả hội lại ngồi vào thành vòng.
Một can rượu lại được mua về. Cái chén lại tiếp tục cuộc hành trình vòng quanh
chiếu. Can rượu mới hết một nữa thì nhiều chiến sỹ đã gục tại trận. Người thì
nhai rau sống, người thì nôn.
Đợt này tôi cố tránh, uống
rất ít, tuy thế chỉ một lúc sau là nằm bất động. Khi tôi tỉnh dậy trời đã tối,
mọi người về hết. Tôi ngủ tiếp. Đến nữa đêm tôi thấy tức ngực khó thở, vội gọi
anh Đam dậy mở hết cửa. Cửa đã được mở toang hết nhưng cái ngực tôi vẫn nặng
chịch, khó thở quá. Vợ chồng anh Đam bắt đầu lo, vội lau mặt, xoa ngực, xoa dầu
cho tôi, nhưng tôi vẫn không đỡ, khó thở vô cùng.. Anh Đam vội vàng đi gọi anh
Hùng. Sau đó hai anh lai tôi ra bệnh xá huyện Thủ Thừa.
Sau khi nghe anh Đam kể lại
hiện tượng, ông bác sỹ tại chức đặt ống nghe. Vừa nghe xong ông ta nói ngay:
Nhồi máu cơ tim. Anh Đam hỏi lại ông ta vẫn trả lời: Nhồi máu cơ tim. Ông giục
lên bệnh viện tỉnh ngay, nếu chậm sẽ không cứu được. Anh Đam và Hùng tái mặt,
vội vàng đi gọi lái xe. Lái xe đến, ra xe, lại quên chìa khóa xe. Anh Hùng phải
đưa về lấy. Cả ba người lên xe, khởi động mãi xe mới nổ máy. Với bao nhiêu sự
cố, nhưng cuối cùng tôi vẫn đến được bệnh viện thị xã Tân An. Lúc đó khoảng một
giờ sáng.
Hùng và Đam đưa tôi vào
phòng cấp cứu. Ông bác sỹ mắt nhắm mắt mở đeo ống nghe. Nghe xong ông ta đặt điện
cực lên ngực, lên chân tôi, để đo điện tim. Sau khi chuẩn bị xong, ông ta bật
công tắc. Máy không chạy. Bác sỹ bật đi bật lại công tắc mấy lần, máy vẫn bất
động. Ông bực mình đập “bộp bộp” mấy cái vào máy, vẫn thế. Cả ba người vội vàng
cho tôi sang một phòng khác có máy điện tim. Bác sỹ vừa cài các đầu dò vào người
tôi, thì nghe “ tạch” một cái. Cả phòng tối om. Mất điện. Tôi cố hết sức, nói
với Hùng và Đam trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu: Thôi thế là hết rồi. Đây
là Long An, con rồng sẽ an nghỉ ở đây, hai em cố gắng hoàn thành nốt công việc
cho anh, có gì khó khăn thì gọi cho anh Đặng Vũ Minh viện trưởng viện Hóa ở Hà
Nội.
Hùng và Đam rơm rớm nước
mắt. Hùng mếu máo đang định nói gì thì căn phòng vụt sáng. Có điện rồi. Hùng và
Đam thở phào một cái, rồi mĩm cười : Anh yên tâm. Vừa lúc đó bác sỹ đến, tiếp
tục chạy điện tim. Xong xuôi ông ấy bảo: Không sao, nhẹ thôi. Ông ta tiêm cho
tôi một mũi ở tay rồi cho ngậm một viên thuốc. Một lúc sau tôi thấy đỡ chút ít.
Tôi bảo Hùng và Đam anh đỡ rồi. Hai chú thay nhau, vừa trông tôi, vừa nghỉ ở
giường bên cạnh. Đến sáng thì tôi đã đỡ nhiều. Hùng Và Đam cũng đã ngủ được một
ít.
Khoảng 7 giờ sáng Hùng và Đam đang định thay nhau
trông tôi để về nhà thì anh Bào đến báo: Ông Tư đi rồi. Anh Đam hỏi lại: Đi
đâu. Anh Bào mếu máo: Ông Tư chết rồi, hôm qua uống rượu xong ông về năm ngủ trên
võng rồi không dậy nữa. Hùng, Đam và tôi tái mặt, sáu giọt nước mắt lăn trên gò
má ba người. Thương ông Tư quá.