Năm 1961 tôi học lớp 8, trọ ở
một nhà dân đằng sau ty Văn hóa của tỉnh Quảng Bình. Thỉnh thoảng hay ra phòng
hội trường của ty này chơi. Vì ở đây có ông Dương Tử Giang, trưởng ty, là bạn
của cha tôi. Ở phòng hội trường này có tờ báo tường rất to và đẹp. Thời đó, ở
các cơ quan trường học hay có báo tường. Vừa xem lướt qua tôi để ý ngay một bài
báo của ông Dương Tử Giang. Ông mô tả lại hiện tượng ở một cánh cửa nhà xí:
Trên cùng cùng cánh của có chữ ghép đôi:
“ Toàn + Lan”.
Dưới đó có ngay một dòng:
“Cấm viết bậy”
Hôm sau, dưới đó lại có một dòng:
“Cấm viết bậy ở đây”
Cứ thế, cả cánh cửa chi chít
dòng “Cấm viết bậy”, “Cấm viết bậy ở đây”...”Thằng nào viết bậy là mất lich
sự”, “Tiên sư thằng nào viết bậy”...
Cuối bài báo ông Giang viết:
“Những thằng viết bậy luôn dạy
người khác đừng viết bậy”.
Ông Dương Tử Giang lấy một hình
ảnh có thực, và có vẻ như là chuyện trẻ con,
để nói đến một hiện tượng cũng rất có thực, có vẻ như là chuyện của
người lớn, của mấy thằng to đầu, cái loại vừa “to đầu” vừa “nhỏ dái”, tức là
cái loại người vừa dại vừa khôn.