Trích hồi ký - tùy bút của Nguyễn Bá Trinh
Thỉnh thoảng đoàn chiếu phim về chiếu ở quê tôi. Họ đến từ
chiều, đi từ bến đò Cửa Hác đi lên đình Hòa Ninh, vừa đi vừa mở máy hát, có loa
rất to. Hay được nghe nhất là bài “Tăng gia” : Mạ non khi đã nhổ về. Người dân
cày mang gieo, gieo trên cánh đồng bát ngát.... Anh em ơi thợ thuyền bộ đội, bộ
đội dân cày là anh em ơi, i a i à i ạ... Thế là người cả mấy xã Quảng Hòa,
Quảng Lộc, Quảng Văn nghe. Tối đến người đi xem đông như kiến, không cần một
thứ quảng cáo nào khác.
Trước lúc
chiếu phim bao giờ cũng có ông chủ tịch xã phát biểu. Được nói trước mi cờ rô, hàng nghin người trông thấy, người trầm trồn,
người vểnh tai. Ông chủ tịch trông chờ mãi buổi tối này. Vì thế ông nói rất
hăng, nói chay, không cần văn bản. Trước hết là ông nói về Liên Xô, Trung Quốc,
sau đó mới đến Việt Nam, rồi phe ta phe nó, ta đang thắng địch đang thua. Có
nhiều hôm nói xong ông còn hứng chí hát luôn một bài.
Hàng ngàn người ngồi nghe im phăng phắc, mấy khi được nghe
chuyện “thời sự”, lại toàn chuyện sắp ăn cỗ, sướng lắm. Có người vừa nghe vừa
nuốt nước bọt. Chỉ khổ cho bọn con nít chúng tôi. Có thằng ngồi nghe, rồi gục luôn
xuống bãi cỏ, ngáy khò khò. Có đứa sốt ruột quá, vãi đái ra quần. Ổng chủ tịch
vừa phát biểu xong, tiếng vỗ tay rần rật. Bọn con nít chúng tôi vỗ to nhất.
Sướng lắm, vì được xem phim rồi. Có hôm ông chủ tịch xã nói chưa đã nư, còn gõ
cộp cộp vào mi cà rô rồi đằng hắng: tôi xin nói thêm.... Có người ngất xỉu, may
có người bên cạnh xoa dầu cù là, tỉnh lại.
Phim hay xem dạo đó là của Trung Quốc, như: Dùng mưu chiếm Hoa
Sơn, Báy chiến sĩ trên núi lang Nha. Phim Trung Quốc xem rất sướng, vì lúc nào
quân ta cũng thắng. Quân nó lúc nào cũng thua, chết hết, họa hoằn lắm mới có
vài thằng sống sót, xin hàng. Nhân vật thường hay xuất hiện nhất trong phim
Trung Quốc là ông chính ủy, người gầy, đeo cái xà cột. Ông ta nói lúc nào cũng
đúng. Lúc ra trận ông ta thường xông lên trước, với khẩu súng lục, nhưng không
bao giờ chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét