Ông Cu Miên người Vĩnh Lộc nhưng ở khu Bên Làng. Nhà nghèo, thiếu đói. Một hôm ông cùng
mọi người đi thuyền lên nguồn chặt củi. Sau khi chặt được mấy bó, đói bụng cồn
cào. Bỗng ông thấy một cây có nhiều quả chín đỏ mọng, trông rất ngon. Ông hái
đầy một nón, lấy một quả gặm ăn. Gặm được vài ba miếng thì sùi bọt mép, lăn ra,
kêu ú ớ. Mọi người chạy đến, nhìn cảnh tượng, biết là ông ăn phải quả độc, vội
vã khiêng ông ra thuyền chở về nhà. Khi người ta bế lên, ông còn tỉnh, bảo mọi
người mang nón quả kia về nhà cho ông. Biết là ông sắp chết nên mọi người chiều
ông, để ông về dưới âm phủ còn phù hộ. Họ mang nón quả ra thuyền, chèo về nhà.
Về đến nhà, mấy đứa con ông thấy nón quả cây, thèm chảy nước bọt, đòi ăn. Ông Cu Miên thương con lắm, thều thào nói với các con: “Khoan đã, nếu bọ không chết
các con mới được ăn”. Hai dòng nước mắt từ từ lăn trên má ông, hai mắt ông từ
từ khép lại, rồi không bao giờ mở ra nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét