Sau khi thi đỗ vào cấp 3,
tôi vào học ở thị xã Đồng Hới, cách nhà 40 cây số. Đồng Hới được mệnh danh là
thành phố Hoa hồng, là nơi gắn bó với cuộc đời thi sỹ Hàn Mạc Tử, nơi có cửa
biển Nhật Lệ hữu tình:
Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh
buồm xa xa
(Nguyễn Du)
Vào thời đó, muốn đi vào
Đồng Hới, chúng tôi phải xuống Ba Đồn, đi ô tô hàng hoặc xuống quốc lộ 1A xin
xe bộ đội đi vào. Lúc đi ra, hôm nào có tiền thì đi ô tô, hôm không có phải đi
bộ, đi từ tối, sáng sớm đến nhà. Vất vả vậy nên ít khi về nhà. Tiền ăn học, anh
Sinh gửi cho tôi từ Hà Nội về, qua bưu điện.
Một hôm tôi và anh Trần Duy
Tiến rủ nhau đi bộ về nhà. Anh Tiến lớn hơn tôi hai tuổi. Đi được khoảng 10 cây
số, đến vùng Chánh Hòa, thì khát nước
quá, nhìn hai bên đường thấy có mía, đã gần thu hoạch. Tôi bàn với anh Tiến bẻ
một cây ăn cho đỡ khát. Hai anh em dừng lại, bước xuống ruộng, chưa bẻ được mía
thì có người hô hoán ”trộm mía, trộm mía”. Chúng tôi vọt lên bờ bỏ chạy. Có một
người, cầm cái gậy đuổi theo. Lúc đầu ông ta chạy rất nhanh. Vừa đuổi ông ta
vừa quát: Chạy đằng trời, chuyến này chúng mày chết với ông. Chúng tôi tăng
tốc.
Chạy được khoảng hơn cây số,
ông ta có vẻ mệt lắm rồi. Từ thái độ kẻ thắng ông ta chuyển sang cầu khẩn: Hai
anh ăn trộm ơi, đứng lại cho em được nhờ, hai anh ăn trộm ơi... . Một lúc sau,
ông ta van xin như khóc: Hai anh ăn trộm ơi, thương nhà em với, không thì nhà
em khổ lắm. Chúng tôi cứ chạy, người kia cứ đuổi theo, lại cầu khẩn: Hai anh ơi
thương nhà em với, họ sẽ trừ hết công điểm nhà em mất, em mệt lắm rồi không
chạy được nữa... Chúng tôi nhìn lại, trong đêm có trăng sáng mờ mờ, thấy người
kia cũng gầy yếu, hơn nữa chúng tôi có hai người, bên kia chỉ có một. Tôi và anh
Tiến quyết định dừng lại.
Đến gần chúng tôi, ông ta
vừa thở hỗ hển vừa nói: Hợp tác giao cho em canh gác ruộng, nếu để mất mía sẽ
bị trừ công điểm, rồi khẩn khoản: Hai anh trộm mía ơi, mời hai anh vào trong sân
hợp tác một tý rồi hai anh lại đi, không việc gì hết. Hai anh vào, tôi báo đã
bắt được trộm, họ không trừ công điểm của tôi.
Nói thực, nếu ông ta có tài
nói thuyết phục như Obama, chúng tôi cũng chẳng ngu mà vào đó. Cuối cùng anh
Tiến đưa cho ông ta ít tiền. Thấy ông ta cầm tiền, chần chừ, chúng tôi đi luôn.
Không thấy ông ta đuổi theo nữa.
Từ cổ chí kim, chưa bao giờ
xảy ra chuyện cầu khẩn kẻ trộm đứng lại để bắt. Cũng may cho ông ta, gặp được
kẻ trộm có văn hóa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét