Translate

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

CHUÔNG ĐỒNG LINH THIÊNG



Bà nội tôi là con quan huyện cử nhân Nguyễn Hài làng Thổ Ngọa. Nguồn gốc họ Nguyễn này là từ Can Lộc tỉnh Hà Tĩnh. Gia phả ghi như sau: Có hai vợ chồng họ Nguyễn ở Can Lộc. Chồng ở làng Thổ Vượng, vợ ở làng Ngọa Kiều, được vua cấp đất ở vùng gần cửa sông Gianh. Sau khi định cư lập làng nơi ở mới lấy tên là Thổ Ngọa, do ghép hai chữ đầu của Thổ Vượng và Ngọa Kiều ở Can Lộc. Họ Nguyễn bà tôi có 5 đời hưởng tước quận công. Hiện nay bà con gần bên phía bà nội có gia đình ông Bái, ở xóm Giữa xã  Quảng Thọ.
Tôi được nghe ông Bái, hậu duệ thứ 8, kể lại chuyện cái chuông của nhà thờ họ bị mất và sau mười hai năm thì được trả lại. Một câu chuyện rất ly kỳ và huyền bí. Nghe xong, ai cũng cảm thấy phải soi xét lại bản thân mình.
Biết tin tôi về quê, ông Bái nhắn tôi đến chơi bằng được. Dạo đó Bác làm nghề đúc chum bằng xi măng. Bác nghỉ một hôm để đón tôi. Sau bao nhiêu năm xa cách, nay gặp nhau mừng vô cùng. Bác nhấc chén trà thơm mời tôi, rồi không muốn tôi phải sốt ruột, Bác bắt đầu câu chuyện. Vừa kể đôi mắt bác nhiu nhiu lại, như đang nhìn vào một cõi xa xăm...
Trong thời kỳ chiến tranh, nhà thờ họ Nguyễn bên bà nội tôi bị mất một cái chuông đồng. Cả họ truy tìm nhưng không thấy. Mãi mười hai năm sau tự nhiên có người ở Thanh Hóa mang vào trả. Tìm được chủ cái chuông, người nhà đúc đồng mừng rỡ vô cùng. Họ kể lại câu chuyện huyền bí, không sót chi tiết nào, cho ông trưởng họ Nguyễn nghe.
 Họ là dân đúc đồng ở Thanh Hóa, thường đi mua nguyên liệu khắp nơi. Một hôm họ đi qua vùng này, có một người gọi bán cái chuông. Họ mua về Thanh Hóa. Sau khi mang chuông về Thanh Hóa, họ có gọi mấy người sưu tầm đồ cổ để bán. Lúc đầu bên mua trả ba chỉ vàng, chần chừ không bán. Sau đó viện bảo tàng đến mua, trả ba chỉ rưỡi, định bán nhưng không thấy người mua quay lại. Thế rồi cái chuông vẫn được cất đấy.
Từ khi mang chuông về, nhiều tai họa đã đến với gia đình. Trước hết là chuyện làm ăn thua lỗ. Hàng hóa không bán được, khách đặt hàng giảm dần. Một thời gian sau đứa cháu bị bại liệt. Chưa hết, sau đó đứa con dâu mất trí, suốt ngày nói lảm nhảm. Có nhiều lúc cô ấy nói: Trả cái chuông đồng đi, đường tham. Sau bao nhiêu tai họa, gia chủ cũng đã cúng vái khắp nơi nhưng tai họa chưa hết.
Qua một thời gian dài, cái chuông đồng không ai hỏi mua. Quý thì quý thật nhưng bán không được, lại gặp thời kỳ hiếm đồng, gia chủ định nấu cái chuông để đúc nồi. Hôm đó lò bệ đã sẵn sàng, chuông đồng đã cọ sạch mang vào. Bỗng dưng có một tiếng nổ long trời từ trong lò. Cái lò bị tung lên, còn năm gian nhà của gia chủ bị sập. Sợ quá, lần này gia chủ quyết định đi bói. Khi đến gặp thầy. Không đợi gia chủ kể lại sự việc, thầy nói ngay: Gia chủ đang giữ một vật linh thiêng của một dòng họ danh tiếng, mau mau trả lại, nếu không còn bị tai họa nữa.
 Thế là người nhà đúc đồng kia vội vàng tìm nơi để trả lại chuông. Họ lên đường ngay. Khi tìm đến nơi người bán, kể lại đầu đuôi câu chuyện, người đã bán chuông cũng sợ. Người bán đó chỉ cho người nhà đúc đồng chủ nhân cái chuông, và dặn làm ơn đừng khai gì cả. Nhờ đó người mua chuông biết và mang đến trả cho họ Nguyễn bà nội tôi. Tính từ ngày mất chuông, đến khi được trả lại, đã mười hai năm.

Kể chuyện chuông đồng
Tác giả Nguyễn Xuân Bái (hậu duệ đời thứ 8)

001
Bà con ơi, lạ quá
Nghe em kể chuyện này
Một câu chuyện rất hay
Mới nghe không tin nổi
Nhưng khoan đừng có hỏi
Câu chuyện thật hẳn hoi
Ở xóm Giữa đây thôi
Tại nhà thờ họ Nguyễn
009
Chuông đồng là cốt chuyện
Để em kể đầu đuôi
Trưa mười bốn vừa rồi (tháng hai)
Ông bà ngoài Thanh Hoá
Đã khiêng chuông đến trả
Tại ngay ở từ đường
Không tính toán đong lường
Không yêu cầu gì cả
Rồi kể về chuyện lạ
017
Từ khi đem chuông về
Gặp rắc rối nhiều bề
Nào buôn thua bán lỗ
Nào lò đúc bị nổ
Sập cả năm gian nhà
Đứa con dâu hiền hoà
Bỗng bị điên dở chứng
Rồi cháu từng nuôi nấng
Bị bại liệt hoàn toàn
Hết thuốc tây thuốc nam
Hết hương đèn khấn vái
028
Bệnh không hề dừng lại
Cứ nằm liệt trên giường
Con dâu thì phát cuồng
Chui cả vào bụi rậm
Miệng đôi lần lẩm bẩm:
Trả ngay cái chuông đồng
Đừng ham của tiếc công
Phải trả ngay lập tức
036
Riêng bà đầu đau nhức
Chợp mắt là chiêm bao
Thấy rắn rết bò vào
Vây quanh mình ghê rợn
Khi thì người cao lớn
Xà cạp trắng quấn chân
Đến đòi chuông mấy lần
Tỉnh ra rồi rất sợ
044
Chưa hiểu ra nguyên cớ
Cứ hoặc hoặc nghi nghi
Nhà ăn ở chuyện gì
Tại chuông đồng, có lẽ
Đành tìm thầy xin quẻ:
Thầy phán chính chuông đồng
Đã mua ở miền trong
051
Mười hai năm về trước
Của linh thiêng mua được
Chẳng biết, cứ vui mừng
Và lại rẻ qua chừng
Năm đồng ba lúc ấy
Đem về nhà để đấy
Ai trả giá thấy hời
Thì bán đi kiếm lời
Nếu không đem nấu lại
Đúc ra thành các loại
061
Đem bán cũng dễ dàng
Họ trả ba chỉ vàng
Đã mừng thầm định bán
Nhưng còn chưa quyết đoán
Thế là lỡ tiền vàng
Đến lượt viện bảo tàng
Trả lên ba chỉ rưỡi
Lòng càng mừng khấp khởi
Tính ra đã quá hời
Đã định bán đi rồi
Họ lại thôi không hỏi
072
Năm này qua năm tới
Chuông vẫn để trong nhà
Không việc gì xảy ra
Không ai người hỏi đến
Chuông chẳng hề di chuyển
Gặp lúc đồng hết rồi
Định đúc lại thành nồi
Thì bỗng dưng lò nổ
Thế là đành để đó
081
Vì thế chuông vẫn còn nguyên
Đúng là vật linh thiêng
Mình người trần mắt thịt
Nhờ bói ra mới biết
Bao nhiêu chuyện xảy ra
Trong mấy năm vừa qua
Vì chuông đồng tất cả
Phải mau mau đem trả
Xin ngày mai lên đường
Từ ngày trả chuông đồng
Dâu bình thường trở lại
Rồi cả thằng cháu ngoại
Đứng dậy đi vào ra
Thật sung sướng cả nhà
Vội tìm thầy cảm tạ
Ơn của thầy lớn quá
091
Thật linh thiêng rõ ràng
Khác chi bắt được vàng
Không còn ngờ gì nữa
Cái đầu mình dang dở
Đã chịu lỗi quá nhiều
Giờ xin họ một điều
Được thắp hương vái tổ
Được khấn cầu với tổ
101
Xin phù hộ cho nhà
Được nạn khỏi tai qua
Cháu và con chóng khỏi
Chuông xin dâng trả lại
Cùng với cả tấm lòng
Của cả hai vợ chồng
Biết ơn này mãi mãi
Chuyện tưởng như huyền thoại
Nhưng là thực trăm phần
Hởi bà con xa gần
Trăm phần trăm là thật
111
Nào ai dám bịa đặt
Ra những chuyện thế này
Biết đâu dở là hay
Để đầy thân mang vạ
Nghe rồi mình chột dạ
Lâu nay cứ nghĩ rằng
Chết là lên vĩnh hằng
Hoá ra còn không mất
Ngẫm chuyện này, nhất nhất
Phải tin ở thánh thần
121
Đừng xem nặng chuyện trần
Mà bỏ quên tiền bối
Ai nghi ngờ nghĩ vội
Cứ nhắm mắt đưa chân
Rồi mang hoạ vào thân
Ách lại tròng vào cổ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét