Translate

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

QUÀ CHO CHÓ (Hồi ký)



Tôi đi sang Nhật một thời gian dài. Hôm đi, bà xã ra sân bay tiễn chân. Lúc đang gần tôi nói chuyện, dặn dò mấy thứ. Đi ra một quảng xa, tôi không ngoái lại nữa. Sang bên Nhật, nhớ nhà, tôi gọi điện thoại về. Bà xã có vẻ giận, nói như trách: Tại sao lúc đi không quay lại vẩy tay gì cả. Tôi nói: Anh muốn vẩy tay lắm, nhưng sợ  vẩy nhầm vợ người khác, nên thôi. Nghe có lý, một tiếng cười dễ thương theo sóng điện truyền đến tai tôi.
Nói nhớ nhà là nói chung thế thôi. Kỳ thực tôi nhớ nhất là con chó. Con vật tôi yêu quý đó, trung thành, trông nhà trông cửa, mỗi lần đi đâu về nó chạy ra đón đầu tiên, đuôi vẩy tít mù, lưỡi liếm khắp người chủ. Có hôm nó còn nhảy lên liếm hẳn vào mặt cho đã nư. Tình cảm của con chó với chủ là tình cảm thật. Đã có bài văn nổi tiếng nói con chó thương chủ hơn cả những người thân nhất. Chủ có lên thiên đường, nó sẵn sàng đi theo, mặc dầu biết rằng nơi đó không xương để gặm. Con chó của tôi không biết có quý tôi đến mức đó hay không, nhưng mỗi lần tôi đi xa lâu ngày, nó thẩn thờ, phục ở của chờ.
Ở Nhật, tôi thấy họ dành riêng những khu vườn cho chó. Mỗi buổi sáng, người Nhật dắt chó ra đấy, chó chơi đùa và đi vệ sinh thoải mái. Ở nước mình chưa thấy có những khu vườn như thế. Kể ra đất nước tư bản cũng có cái hay. Tận mắt thấy điều đó, tôi thương con chó nhà mình vô cùng, không có chỗ chơi, không có chỗ ỉa.
Hồi ở nhà, mỗi lần đi xa về, tôi thường mua quà cho con chó. Quà hay mua nhất là cái nem chua. Hôm đi công tác ở Đồng bằng sông Cửu Long, tôi mua hắn một xâu mấy chục chiếc nem chua, khi qua phà Cao Lãnh. Đấy là loại nem Lai Vung nổi tiếng. Lúc đầu định không mua, sợ mang ra Hà Nội hỏng mất, nhưng nghe ai đó đọc câu ca dao:
Lai Vung là xứ lạ lùng
Nem chua mà ngọt, thơm lừng mà say
nên lại mua. Anh Ba Cang, giám đốc sở Khoa học Công nghệ tỉnh Đồng Tháp, nói cho tôi an tâm: Không sợ hỏng đâu, người ta vẫn mang ra Hà Nội làm quà.
          Sau thời gian làm việc với các nhà khoa học và tiến hành một số thí nghiệm trường Đại học Tổng hợp Tokai ở Nhật, tôi chuẩn bị về. Trước lúc về, không quên mua quà cho con chó. Quà gì nhỉ, nem chua thì không thấy có, xương là thứ chó thích nhất thì sợ hỏng, hàng điện tử thì chó không biết dùng. Cuối cùng tôi mua cho con Happy cái đục đạc, loại đặc biệt, phát ra âm thanh rất hay. Nhưng cũng vì cái đục đạc này mà sinh rắc rối khi về nhà.
          Hôm rời đất nước “Mặt trời mọc” tôi ra sân bay Narita. Ông bạn Tsuda không ra tiễn. Hình như đó là thói quen của người Nhật. Họ chỉ đón rất nhiệt tình lúc đến, còn lúc đi, miễn. Qua hai chặng máy bay: Narita – Hongkong – Hanoi, tôi về đến nhà thì đã hơn mười giờ tối. Như thường lệ, con Happy chạy ra đón đầu tiên. Tôi quẳng đồ đạc vào một góc rồi vội vàng lấy cái đục đạc đeo vào cổ con chó. Tiếng đục đạc reng reng. Con chó không quen, chạy lọan xị khắp nhà. Tôi vội vàng đuổi bắt, vuốt ve để nó bình tĩnh lại.
Đang loay hoay theo chó, quay lại chẳng thấy bà xã đâu. Tìm dưới bếp, dưới nhà không thấy, cứ nghĩ, bà ấy chạy ra ngoài mua thức ăn gì đó. Nhưng tôi đợi mãi vẫn không thấy về. Chột dạ, tôi chạy lên tầng hai. Thì ra bà ấy đang năm trong chăn khóc nức nở. Tưởng là có chuyện gì, hay là lúc mình đi vắng có ông nào léng phéng..., nhưng không phải. Cuối cùng cô ấy vừa nấc vừa nói: Đi lâu, về nhà chẳng hỏi gì đến vợ con, cứ chó, chó chó...hu hu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét